Nghi Lâm đột nhiên cất tiếng hỏi:
- Sư phụ! Về sau Lệnh Hồ đại ca không may uổng mạng phải chăng vì y... gặp đồ nhi phải vận xui?
Định Dật tức giận đáp:
- Sao lại vì gặp ni cô mà đánh bạc thuả Toàn là những lời nói nhăng, nói bậy. Thế mà ngươi cũng tin được ư? Nơi đây
biết bao nhiêu người gặp thầy trò ta, chẳng lẽ họ đều bị xui xẻo hay sao?
Mọi người nghe thầy trò Định Dật đối đáp đều mỉm cười, nhưng không ai dám cười lên tiếng.
Nghi Lâm nói:
- Dạ! Đồ nhi chạy cho đến lúc trời sáng thì vừa trông thấy thành Hành Dương, trong lòng mới hơi yên dạ. Đồ nhi chắc sẽ
được gặp sư phụ ngaỵ Ngờ đâu lúc ấy Điền Bá Quang cũng đuổi tới nơi. Đồ nhi vừa nhìn thấy hắn liền nhủn chân ra, chạy
được mấy bước lại bị hắn bắt. Đồ nhi nghĩ rằng hắn đã đuổi tới đây thì Lao đại ca phái Hoa Sơn còn ở trong động nhất
định đã bị hại rồi, trong lòng rất lấy làm áy náy. Điền Bá Quang thấy trên đường có nhiều người qua lại, không dám dở
trò vô lễ. Hắn liền bảo: "Nếu tiểu sư thái đi theo tại hạ thì tại hạ không đụng gì đến tiểu sư thái cả, bằng tiểu sư
thái quật cường không nghe lời thì tại hạ lập tức lột trần tiểu sư thái ra để cho mọi người chê cười". Đồ nhi sợ quá
không dám phản kháng đành theo hắn vào trong thành.
Khi đến trước Túy Tiên lầu hắn bảo: "Tiểu sư thái! Tiểu sư thái là một vị tiên cô ở trên trời sà xuống phàm trần. Đây
là Túy Tiên lâu vậy chúng ta nên uống một bữa thật say cho thỏa thích". Đồ nhi bảo hắn: "Người xuất gia phải ăn chay và
không uống rượu. Đó là lề luật trong Bạch Vân am của tiểu ni". Hắn bảo: "Lề luật Bạch Vân am sao mà nhiều chuyện thế?
Tiểu sư thái làm sao giữ được hết? Để tại hạ cho tiểu sư thái phá giới một phen. Tất cả cái gì gọi là thanh quy giới
luật chẳng qua là lừa bịp đời mà thôi. Cả sư phu... cả sư phụ của tiểu sư thái... "
Nghi Lâm nói tới đây ngước mắt nhìn trộm Định Dật rồi không nói nữa.
Định Dật nói:
- Tên ác nhân đó ăn càn nói dở, bất tất đề cập đến hắn, ta chỉ cần nghe câu chuyện về sau ra thế nào mà thôi.
Nghi Lâm đáp:
- Dạ! Sau đồ nhi bảo hắn: "Dù ai đã theo dõi đến đâu cũng không bắt gặp sư phụ ta uống rượu ăn thịt chó lén lút
Mọi người nghe nói, không nhịn được đều cười ồ!
Nghi Lâm tuy không thuật hết lời Điền Bá Quang nói trước, nhưng nghe câu đáp của Nghi Lâm ai cũng hiểu ngầm hắn đã bảo
Định Dật ẩn vào chỗ kín để lén lút uống rượu ăn thịt chó.
Định Dật sa sầm nét mặt nghĩ bụng:
- Con nhỏ này thật là ngây ngô, ăn nói chẳng biết úy kỵ là gì.
Nghi Lâm lại kể tiếp:
- Tên ác nhân đó thò tay ra túm lấy vạt áo đồ nhi nói: "Tiểu sư thái lên lầu để cùng tại hạ uống rượu không thì tại hạ
xé rách áo ra". Đồ nhi không sao được đành theo hắn lên lầu. Hắn gọi rượu lấy thịt. Tên ác nhân này thật tệ hại. Đồ nhi
nói là chỉ ăn rau đậu mà hắn lại kêu toàn thịt bò, thịt heo, thịt gà, cùng tôm cá là những đồ ăn mặn. Hắn còn hăm đồ
nhi không ăn thì hắn xé rách quần áo. Giữa lúc ấy có một người lên tửu lầu, lưng đeo trường kiếm, sắc mặt lợt lạt. Đầy
người vết máu loang lổ. Người đó đến ngồi xuống cạnh bàn bên cạnh. Y không nói nửa lời bưng ngay lấy chung rượu trước
mặt đồ nhi lên uống một hơi cạn sạch. Đoạn y lại tự rót một chung uống hết. Y rót chung thứ ba đưa tới trước mặt Điền
Bá Quang nói "xin mời", rồi lại đưa đến trước mặt đồ nhi cũng nói "xin mời". Đoạn y lại uống cạn. Đồ nhi vừa nghe thanh
âm y bất giác vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Nguyên y chính là người vừa cứu đồ nhi ở trong sơn động. Tạ Ơn trời phật. Y
chưa bị Điền Bá Quang sát hại. Nhưng vì cứu đồ nhi nên trong mình y có vấy máu, xem chừng y bị thương khá nặng.
Nghi Lâm ngừng lại một chút rồi kể tiếp:
- Điền Bá Quang ngó người mới đến từ đầu đến chân rồi hỏi: "Ngươi đấy ử". Y đáp:: "Phải rồi". Điền Bá Quang nhìn y giơ
ngón tay cái lên khen: "Hảo hán tử!". Y cũng nhìn Điền Bá Quang giơ ngón tay cái lên khen "Hảo đao pháp!". Rồi hai
người cùng nổi lên tràng cười và cùng uống hai chung rượu. Đồ nhi rất lấy làm kỳ vì hai người đêm qua mới đánh nhau
thừa sống chí chết mà bây giờ đột nhiên đã biến thành đôi bạn tốt.
Nghi Lâm dừng lại như để sắp đặt câu chuyện rồi nàng kể:
- Điền Bá Quang hỏi: "Ngươi có phải là Lao Đức Nặc không? Lao Đức Nặc là một lão già xấu xa, đâu có được phong lưu, anh
tuấn như ngươi?". Người kia đáp: "Ta không phải là Lao Đức Nặc". Điền Bá Quang vỗ bàn nói: "Phải rồi! Ngươi là Lệnh Hồ
Xung phái Hoa Sơn. Ta thường nghe nói tên đồ đệ đứng đầu phái Hoa Sơn siêu quần xuất chúng, dám nói dám làm, đáng là
một nhân vật số một trên chốn giang hồ". Lệnh Hồ đại ca thừa nhận cười đáp: "không dám, Lệnh Hồ Xung này là một tên bại
tướng dưới tay các hạ, thật lấy làm xấu hổ". Điền Bá Quang nói: "Đánh nhau rồi mới nhận họ. Chúng ta kết bạn với nhau
nên chăng? Lệnh Hồ huynh đã ưng vị tiểu ni cô xinh đẹp này thì tiểu đệ nhường cho đó. Coi nặng sắc đẹp mà xem thường bè
bạn thì đâu phải là hành vi của Ngô bối?"
Định Dật sư thái sắc mặt xám xanh, hằn học nói:
- Tên ác tặc kia thật là đáng chết! Thật là đáng chết!
Nghi Lâm nước mắt chảy vòng quanh cơ hồ bật lên tiếng khóc. Nàng nói:
- Sư phụ! Lệnh Hồ đại ca đột nhiên cất tiếng mắng mỏ đồ nhị Y nói: "Tiểu ni cô này mặt không huyết sắc. Suốt đời ăn rau
xanh cùng đậu hủ thì dung mạo còn có chi đáng kể? Điền huynh! Bình sinh tiểu đệ hễ thấy mặt ni cô là tức mình, chỉ muốn
giết hết ni cô khắp thiên hạ. Điền Bá Quang cười hỏi: "Tại sao thế?". Lệnh Hồ đại ca đáp: "Chẳng dấu gì Điền huynh,
tiểu đệ bình sinh chỉ thích đánh bạc, coi quý quân bài quên cả tính mạng. Thế mà hễ gặp ni cô thì hôm ấy không dám đánh
bạc nữa vì đánh đâu thua đấy. Tiểu đệ đã thí nghiệm nhiều lần mà không sai lần nào. Chẳng những một mình tiểu đệ, hết
thảy anh em phái Hoa Sơn cũng giống thế. Vì vậy đệ tử phái Hoa Sơn, hễ gặp các vị sư bá, sư thúc, sư tỷ, sư muội phái
Hằng Sơn thì bề ngoài tuy tỏ ra kính trọng mà trong lòng đều lo thầm cho vận mạng xúi quẩy.
Định Dật tức quá, xoay tay lại đánh cho Lao Đức Nặc đứng bên một cái tát tai thật mạnh. Mụ ra tay vừa lẹ vừa đột ngột,
Lao Đức Nặc không kịp né tránh, lão trúng cái tát tai nảy đom đóm cơ hồ ngất xỉu đi, xuýt nữa ngã lăn ra.
Lưu Chính Phong cười nói:
- Định Dật sư thái! Sao sư thái lại nổi nóng như vậy? Lệnh Hồ hiền điệt vì muốn cứu lệnh cao đồ nên mới bịa chuyện nói
nhăng với Điền Bá Quang. Y dùng lời xảo trá mà sư thái tin là thật ư?
Định Dật sư thái ngẩn ngơ hỏi lại:
- Lưu tam gia cho là gã vì cứu Nghi Lâm mà nói thế hay sao?
Lưu Chính Phong đáp:
- Tại hạ đoán chắc như vậy. Nghi Lâm sư điệt! Ngươi nghĩ có đúng không?
Nghi Lâm vành mắt đỏ hoe đáp:
- Lệnh Hồ đại ca rất tử tế! Nhưng y... nói năng thô tục vô lễ. Sư phụ đã nổi nóng, đệ tử không dám nói nữa.
Định Dật thúc giục:
- Ngươi nói hết đi! Và ngươi phải kể rành mạch từng chữ để xem gã thực có hảo tâm, hay là gã có hỗn láo. Nếu gã là một
tên lãng tử vô loại thì dù gã chết rồi, ta còn phải tính toán với Nhạc lão nhi.
Nghi Lâm ấp úng mãi không dám nói ra.
Định Dật lại giục:
- Nói đi! Không cần úy kỵ chi nữa. Dù gã hay hay dở chẳng lẽ chúng ta không phân biệt được ư?
Nghi Lâm nói:
- Dạ! Lệnh Hồ đại ca lại nói: "Điền huynh! Chúng ta là người học võ, tìm cái sống ở đầu mũi đao. Tuy người võ nghệ cao
cường chiếm được tiện nghi, nhưng xét cho cùng cũng do vận khí mà ra. Điền huynh Nhậm Ngã Hành bảo có đúng không? Nếu
gặp phải tay cao thủ võ công sít soát thì cuộc sinh tử tồn vong lại do vận mạng quyết định. Đừng nói tiểu ni cô này gày
nhom như học trò, nhấc lên không đáng ba lạng mà dù là thiên tiên hạ phàm, Lệnh Hồ Xung này cũng nhìn thẳng băng không
thèm ngó tới. Con người ta đến tính mạng là trọng yếu. Trọng sắc khinh bạn còn là tầm thường, chứ trọng sắc coi khinh
tính mạng thì thật là ngu ngốc! Tiểu ni cô này chúng ta chớ động đắn y.
Nghi Lâm ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Điền Bá Quang cười nói: "Lệnh Hồ huynh! Tiểu đệ một trang hán tử chẳng biết sợ trời đất là gì, thế thì đối đãi với
một vị ni cô còn úy kỵ gì nữa?". Lệnh Hồ đại ca cười đáp: "Hừ! Tiểu đệ mà gặp ni cô là y như vận xui, chẳng thể không
tin được. Điền huynh thử nghĩ coi: Tối hôm qua tiểu đệ vẫn giữ mực đứng đắn, không nhìn đắn mặt tiểu ni cô này, chỉ
nghe thanh âm y nói cũng bị Điền huynh chém trúng ba đao, suýt nữa mất mạng. Như thế mà còn chưa xui thì thế nào mới là
xuỉ". Điền Bá Quang cười ha hả nói: "Nếu vậy thì xui thiệt!". Lệnh Hồ đại ca lại nói: "Điền huynh! Tiểu đệ không nói
chuyện với ni cộ Chúng mình là nam tử hán đại trượng phu, cứ uống rượu cho thỏa thích để tiểu ni cô này cút đi. Đó là
một lời kim thạch khuyên Điền huynh. Điền huynh mà đụng vào y là gặp vận hoa cái đó. Rồi từ đây sẽ gặp nhiều chuyện tức
mình trên chốn giang hồ. Trừ phi Điền huynh cũng xuất gia làm hòa thượng thì không kể. Đó là "Thiên hạ tam độc" sao
Điền huynh lại không xa lánh.
Lưu Chính Phong ngắt lời:
- Thế rồi Điẳn Bá Quang bảo sao?
Nghi Lâm đáp:
- Điền Bá Quang hỏi lại ngay: "Thiên hạ tam độc là những gì?". Lệnh Hồ đại ca lộ vẻ kinh ngạc đáp: "Đến thiên hạ tam
độc mà Điền huynh cũng không biết ư? Người ta có câu: Ni cô, Tỳ sương, Kim tuyến xà, dù lớn mật hay nhát gan cũng chớ
động vào. Ni cô là cái độc thứ nhất, Tỳ sương là cái độc thứ hai, rắn kim tuyến là cái độc thứ bạ Trong thiên hạ tam
độc, ni cô đứng hàng đầu. Bọn nam đệ tử Ngũ nhạc kiếm phái chúng tôi đều nghi nhớ câu này".
Định Dật sư thái nghe tới đây không nhẫn nại được nữa, mụ nổi giận đùng đùng giơ tay lên vỗ mạnh xuống kỷ trà rồi lớn
tiếng thóa mạ: